Một mùa đông giá rét lại về, Thỏ con rét quá bèn lấy 1 chiếc lá cọ để che thân. Bỗng cơn gió bay vèo kéo theo tấm lá của Thỏ xuống nước. Rét quá, Thỏ co ro thầm nghĩ trong bụng: “Gía như mình có một chiếc áo thì hay biết mấy”.
Vừa lúc đó nhím đi tới, Thỏ mừng quá:
- Bạn Nhím ơi, trời rét quá mà tôi thì ko có áo mặc, bạn giúp tôi may một chiếc áo nhé.
Nhím gật đầu ngay:
- Tôi sẵn lòng, khim thì tôi nhiều lắm, bạn xem này!
Nói xong Nhím rút một chiếc lông nhọn trên mình. Rồi như chợt nhớ ra điều gì:
- Kim thì có rồi, nhưng phỉa có chỉ thì mới may được áo chứ.
Rồi cả hai đi một lúc đếm bãi nương dâu. Trên lá dâ là chị Tằm đang ra sức nhả tơ làm kén. Thỏ và Nhím cùng nói:
- Chị TẰm ơi, giá chị giúp chúng tôi được ít tơ làm chỉ may áo thì tốt biết mấy.
Chị Tằm thả mình xuống đưa cuộn tơ cho Thỏ và Nhím một cách vui vẻ.
- Có chỉ, có kim nhưng chưa có người cắt vải thì vẫn chưa may áo được. Chúng ta phải đi tìm người cắt vải đã.
Đi một quãng, họ gặp anh Bọ Ngựa đang vung kiếm cắt lá.
Bọ Ngựa vung kiếm lên cắt ào ào, tất cả ngạc nhiên nói:
- Phải cắt theo kích thước chứ! Cắt bừa sẽ hỏng hết vải…
Bọ Ngựa vùng vằng:
- Đã bảo mà! Tôi có quen giúp ai đâu?
Nói rồi Bọ Ngựa giận dỗi bỏ đi. Thấy vậy Nhím liền nói:
- Chúng ta phải đi tìm người vẽ giỏi nữa.
Đang đi thì họ gặp một ông Ốc Sên đang bò chậm chậm ven đường, Thỏ mừng quá reo lên:
- A đây rồi! Ta đã có người vẽ giỏi rồi.
Rồi cuối cùng chiếc áo đã hòan thành, Thò vui mừng khoác lên mình chiếc áo đẹp đầy nghĩa bạn bè.
Trong rừng gió bấc vẫn vi vu thổi, lá vàng vẫn rơi rơi. Nhưng các bạn cùng nhau nắm tay nhảy múa ca hát tưng bừng, chúng không còn lo Thỏ bị rét nữa.