Một hôm, Thỏ mẹ dặn Thỏ con rất cẩn thận: “Thỏ con của mẹ! Con phải ở nhà, không được đi chơi xa nhé.” Thỏ con nghe lời dạ thật ngoan: “Vâng ạ! Con sẽ ở nhà, không đi chơi xa đâu mẹ.”
Tuy nhiên, lúc này có một con bươm bướm bay đến bên cửa sổ và gọi Thỏ con ra vườn chơi: “Thỏ con ơi, ra vườn kia chơi đi! Ở đó có nhiều cỏ xanh và hoa đẹp lắm, con sẽ thích mà!” Thỏ con bị sự háo hức của bươm bướm cuốn hút nên liền chạy ra vườn theo lời mời.
Thỏ con chơi mãi, chơi mãi... chạy theo bướm bay xa dần đến một nơi rất xa, không còn thấy nhà nữa. Khi nhận ra mình đã lạc đường, Thỏ con cảm thấy sợ hãi và lo lắng. Bé bắt đầu khóc to: “Mẹ ơi! Mẹ ơi! Con lạc đường rồi!”
May mắn thay, bác Gấu đang đi qua đó nghe thấy tiếng khóc của Thỏ con. Bác Gấu đến bên, nhẹ nhàng an ủi và dắt Thỏ con trở về nhà. Khi về đến nhà, Thỏ mẹ vừa mừng vừa lo, chạy ra ôm lấy Thỏ con thật chặt. Thỏ con ngước lên nhìn mẹ với ánh mắt hối lỗi và nói: “Mẹ ơi, mẹ dặn con ở nhà, nhưng con lại không nghe lời, con xin lỗi mẹ.”